LBĐNCT-Chương 101+102+103+104

*khụ khụ* Do tuổi càng ngày càng cao nên trí nhớ cũng ngày càng giảm~~> ta đã nhớ nhầm a =__= 

truyện này có tất cả 107 chương + 1 PN -_- Htrước nhớ nhầm ra 104 *phe phẩy quạt* ~~> Cứ nghĩ hnay là hoàn rồi ai dè đẻ thêm mấy chương nữa ~~> chưa hoàn được a ==”

Lão bà điêu ngoa của trẫm

Editor: Ying

Chương 101: Không bằng trở lại (2)

Không nghĩ tới hoàng triều Dạ Sát so với trong trí tưởng tượng của nàng lại giàu có như vậy, hơn nữa dân chúng nơi nơi cũng đều là những người lương thiện, tên khốn Tây Môn Liệt Phong trước kia còn hù dọa nàng nói cái gì mà bên ngoài lòng người hiểm ác, hừ! Trải qua mấy ngày cải trang vi hành, quả nhiên chứng minh lời tên tiểu tử kia đều là dối gạt nàng.

“Tiểu… Ách, công tử a, hai người chúng ta đã xuất cung hơn mười ngày, chẳng lẽ người thật không có ý định muốn trở lại hoàng cung nữa sao?” Thu Nguyệt trên người mặc một bộ tiểu thư đồng đi theo sau mông Mộ Cẩm Cẩm hỏi.

“Thế giới bên ngoài tốt đẹp như vậy, ta sao phải đi về cái địa phương quỷ quái chèn ép chết ngươi kia a, huống chi…” Cẩm Cẩm đột nhiên dừng bước lại:” Em thích lưu lại trong cung tiếp tục làm một tiểu cung nữ ư, vô luận nhìn thấy bất kỳ người nào có thân phận cao hơn chủ tử em cũng phải quỳ lạy liên hồi sao?”

“Làm… Dĩ nhiên không phải là rất thích, bất quá cuộc sống trong cung cũng tốt hơn chúng ta ở bên ngoài ngày ngày đi tới đi lui, hiện tại chúng ta còn có thể bán trang sức vòng đeo tay lấy chút tiền, nhưng chờ đến một ngày nào đó tiền từ bán của cải cũng tiêu hết, đến lúc đó…”

“Điểm này em không cần lo lắng nữa.” Cẩm Cẩm cầm lấy cây quạt tre gõ nhẹ lên trán của Thu Nguyệt một cái:” Mấy ngày qua ta ở kinh thành đi tới đi lui, đột nhiên phát hiện làm ăn ở nơi này rất tốt, ta đang mưu tính qua ít ngày nữa sẽ đầu tư buôn bán trong kinh thành…”

“Tiểu thư, chúng ta là thân nữ nhi, làm sao có thể xuất đầu lộ diện?”

“Thân nữ nhi thì sao? Ai quy định người làm được đại sự nhất định phải là những xú nam nhân kia?” Phát hiện tâm tình của mình có chút quá khích, Mộ Cẩm Cẩm nhẹ ho khan vài tiếng làm bộ chững chạc:” Có câu nói được lời hay không nhất thiết phải là tài tử, thức ăn tại mồm, hôm nay ta không còn là hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, dĩ nhiên muốn vì tương lai của mình mà nghĩ ra một số kế hoạch…”

Đang trong thời điểm Mộ Cẩm Cẩm muốn tâm tình kể chuyện nhân sinh lý tưởng đời người, trước mắt đột nhiện xuất hiện mấy nam tử hán thân hình cao lớn, một trong số những người đó còn đứng lại đánh giá nàng một phen, Mộ Cẩm Cẩm bị mấy đại nam nhân này làm cho không hiểu ra làm sao.

“Này! Người nhìn cái rắm gì vậy?”

Đối phương không để ý đến lời của nàng, quay đầu lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía một nam tử bạch y ( nam nhân mặc áo trắng) đang đi tới:” Thiếu gia, ngài xác định đây chính là người ngài muốn tìm sao?”

Mộ Cẩm Cẩm nhìn theo tầm mắt mọi người, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi vóc người thon gầy vẻ mặt mê đắm nhếch môi hướng Mộ Cẩm Cẩm mỉm cười, nụ cười mập mờ ám muội này làm cho toàn thân Mộ Cẩm Cẩm nổi lên một tầng da gà.

Chương 102: Không bằng trở lại (3)

“Vị tiểu ca này, tại hạ tên là Tô Nhân Phàm, là một trong Tô Thiên Tả Nhị tứ đại công tử nổi tiếng trong kinh thành, vài ngày trước ở quán trọ Duyệt Lai vô tình nhìn thấy tiểu ca một lần, phát hiện thấy từng hành động nhấc chân giơ tay của tiểu ca cực kỳ giống một vị bằng hữu cũ đã qua đời của tại hạ… Chỉ tiếc…”

Nói tới đây,bạch y nam từ còn lộ ra vẻ mặt như đưa đám:” Vị bằng hữu cũ kia sinh mệnh ngắn ngủi, cho nên…”

“Này! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta và ngươi có quen biết sao? Cho dù bộ dáng ta có giống vị bằng hữu gì gì kia của ngươi, thì ngươi muốn làm gì ta?” Ánh mắt nam nhân này nhìn nàng thật không có ý tốt, khiến cho nàng cảm thấy lông gà lông vịt nổi hết cả lên.

“Tiểu ca…” Đối phương vừa muốn đưa tay chạm vào nàng, Cẩm Cẩm lập tức tránh người qua một bên.

“Này tên kia! Thiếu gia nhà ta nhìn trúng ngươi là muốn cất nhắc ngươi, tên tiểu tử thối nhà ngươi không nên rượu mời không uống lại thích uống rượt phạt, có thể trở thành nam nhân bên cạnh thiếu gia nhà ta, tiểu tử thối, đây chính là do phúc phận ngươi đã tu được từ kiếp trước…”

“Làm nam nhân bên cạnh thiếu gia ngươi?” Cẩm Cẩm lập tức lui lại ba bước lớn:” Đừng nói cho ta biết người này là đồng tính nha?” Là lạ! Lần đầu tiên trong đời bị đùa giỡn, đối phương lại còn có loại ham mê khác người này.

Nam tử được gọi là thiếu gia sắc mặt đột nhiên đông lạnh lại:” Người đâu, đem vị tiểu ca này về phủ cho bổn thiểu gia, bổn thiểu gia có đôi lời muốn trò chuyện riêng với hắn…”

“Buông tay ra… Này! Ta không phải nam nhân, buông tay ra, bọn khốn khiếp kia…”

“Tiểu thư… Mau buông tiểu thư nhà…”

Đang trong lúc đôi bên giằng co, không biết từ chỗ nào đột nhiên nhẩy ra một đám nam tử võ công cao cường, bọn họ giơ trường kiếm lên nhanh chóng mà gọn gàng đem mấy tên đại hán muốn hành hung người kia đánh ngã hết xuống đất.

“Wow! Võ công thật là lợi hại nha, vị đại ca này, mau nói cho ta biết quyền pháp huynh vừa ra tay là loại quyền pháp gì vậy? Còn có vị đại ca kia nữa, cái chiêu huynh vừa giơ kiếm bay múa loạn xạ có tên là gì? Còn có…”

“Hoàng thượng giá lâm—“

Đang trong lúc Mộ Cẩm Cẩm không ngừng đuổi theo người ta bát nháo hỏi han, một tiếng hô to, khiến cho dân chúng đi lại xung quanh đồng loạt quỳ hết xuống, ngay cả đám người vừa đánh nhau rất lợi hại kia cũng quỳ xuống theo.

Trong lòng Cẩm Cẩm giật mình, hoàng thượng tới?

Tiếp theo, nàng nhìn thấy tám thái giám dẫn đầu đi trước một cỗ kiệu trang trí hết sức xa hoa từ nơi xa đi tới, nam tử ngồi trong kiệu—

Không phải Tây Môn Liệt Phong thì còn ai vào đây?

Gương mặt tuấn tú khiến cho người ta đã nhìn qua thì không thể quên được, mày rậm anh tuấn khẽ giơ lên, cái mũi cao ngạo nghễ như ngọn núi cùng đôi môi xinh đẹp gợi cảm, không nghĩ tới nhiều ngày không thấy, tiểu tử này cả người đều phát ra hơi thở chết tiệt mê người làm cho tim nàng đập nhanh không ngừng.

Chương 103: Không bằng trở lại (4)

Vốn đã đẹp trai đến chết người, hơn nữa hắn còn là hoàng đế đại nhân cao cao tại thượng, nam tử ưu tú như vậy, khó trách những nữ nhân kia đối với hắn khăng khăng một lòng như thế.

Không đợi cỗ kiệu Tây Môn Liệt Phong đi tới chỗ mình, Mộ Cẩm Cẩm liền chuẩn bị chuồn đi mất, nhưng nàng mới vừa xoay người, mấy tên thị vệ mặc áo giáp, nhìn từ đầu tới đuôi cũng đến mấy trăm người, bọn họ dàn đứng thành hai hàng dài, khí thế ngút trời, uy phong lẫm liệt, cho dù ai nhìn qua, cũng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nàng vốn định nhấc chân bỏ chạy lấy người, nhưng khi chân của nàng mời vừa nhón lên nửa bước thì đám người trước mặt đột nhiên quỳ hết xuống đất hô to “Hoàng hậu nương nương thiên thiên tuế.”

Mộ Cẩm Cẩm bị tràng diện này làm cho sợ đến lùi lại vài bước, “Phanh!” Phía sau lưng của nàng đụng mạnh vào cỗ kiệu đã đi tới.

“Này này! Ai là hoàng hậu nương nương a, các người nhận lầm người rồi, tránh ra! Mau tránh ra…”

“Cẩm Nhi…”

Tiếng nói trầm thấp từ tính truyền đến từ phía sau nàng, Tây Môn Liệt Phong ngồi ở trong kiệu ưu nhã sải bước đôi chân dài đi tới trước mặt nàng:” Vẫn còn tức giận trẫm sao?”

Mộ Cẩm Cẩm tức giận dùng cây quạt trong tay đập lên đầu hắn:” Tây Môn Liệt Phong, ngươi rốt cuộc là có ý gì, ban đầu mọi người chúng ta không phải đều đã nói rõ rồi ư, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, nhưng hiện tại…”

Cánh tay nàng vung lên chỉ chỉ đám thị vệ đang quỳ trên mặt đất:” Cái này là cái gì? Phô trương dọa người a?”

“Trẫm khi nào nói muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng?” Hắn nghiêng người dâng lên một nụ cười mê hoặc:” Trẫm chẳng qua là đáp ứng để nàng xuất cung, còn chưa có nói qua cái gì mà ân đoạn nghĩa tuyệt như vậy nha.”

“Có cái gì khác nhau sao?” Mộ Cẩm Cẩm bị nụ cười tự tin trên mặt hắn làm cho toàn thân không được tự nhiên, người này lại muốn giở quỷ kế gì đây?

“Đương nhiên là có khác nhau.” Hắn tiện tay đem cái mũ trên đầu nàng dỡ ra, một đầu tóc đen nhánh như thác nước đổ xuống, bàn tay to không kìm chế được vươn ra, hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng vuốt vuốt cái trán ấm áp của nàng, mười mấy ngày không gặp, hắn bị một người ném ở lại trong cung hứng chịu hết mọi nỗi khổ tương tư.

Mộ Cẩm Cẩm không giải thích được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhu tình như nước của hắn, hành động khẽ vuốt này, cảm giác được thương yêu này đã lâu nàng không được cảm thụ qua, kể từ sau khi xuất cung, mỗi đêm khuya khi yên lặng một mình cũng đều suy nghĩ đến hắn, nhưng sau khi tỉnh lại, mới biết mình bởi vì tùy hứng mà rời bỏ nam nhân mình yêu.

Chương 104: Không bằng trở lại (5)

“Cẩm Nhi, trẫm biết vì sự hồ đồ nhất thời của mình mà đem nàng nhốt vào lãnh cung chịu không ít ủy khuất, thậm chí trong cơn tức giận trẫm còn nói ra những lời ngu xuẩn muốn chém đầu nàng, nàng tức giận, là chuyện trẫm dự liệu được, cho nên lúc nàng nói muốn xuất cung, trẫm không có nhiều lời ngăn cản, kể từ sau khi nàng rời cung đi, trẫm đa đem tất cả phi tần trong hậu cung đuổi về nhà…”

Nói tới đây, hắn nhìn thấy được rõ ràng một tia kinh ngạc trên gương mặt nàng:” Cẩm Nhi…” Hắn cưng chiều nhéo khuôn mặt non nớt của nàng:” Nàng nói đúng, nếu như muốn quan tâm một người, nên để cho người đó có cảm giác an toàn tuyệt đối, trẫm biết nàng không muốn ở lại bên cạnh trẫm vì lo lắng một ngày nào đó trẫm sẽ thay lòng đổi dạ, cho nên nàng mới băn khoăn bỏ đi, trẫm quyết định cho nàng một lý do chân chính an tâm, những phi tần kia ở lại bên cạnh trẫm cũng không nhận được bất kỳ hạnh phúc nào, cho nên không bằng đem các nàng đồng loạt đưa về quê hương với gia đình để tìm kiếm một vị hôn phu tốt nhất cho bọn họ…”

“Ngươi…” Mộ Cẩm Cẩm khiếp sợ. trời ạ! Hắn điên rồi sao? Trong hậu cung nữ nhân tươi trẻ xinh đẹp kiều mị như vậy, hắn lại đem các nàng…

Hỏng mất! Nàng cảm giác mình nhanh tiêu đời! Nam nhân này làm sao có thể vì nàng làm ra quyết định kinh hãi thế tục như thế này?

“Ban đầu trẫm đáp ứng để nàng xuất cung, mục đích là muốn cho nàng ra ngoài giải sầu, giải buồn, thuận tiện bớt giận, vì an toàn của nàng trẫm còn đặc biệt sắp xếp các cao thủ đại nội võ công cao cường tới bảo vệ nàng…”

“Ngươi nói cái gì? Cao thủ đại nội?” Mộ Cẩm Cẩm bị làm cho hồ đồ.

“Nếu không nàng cho rằng một cây trâm nho nhỏ có thể tùy tiện bán được với giá trên trời sao? Còn có gian quán trọ kia, người ta tại sao lại muốn đem gian phòng tốt nhất để lại cho nàng ở? Tại sao mỗi ngày còn đưa đồ ăn thức uống miễn phí cho nàng, khi nàng gặp nguy hiểm, tại sao lại có thể đột nhiên xuất hiện một đám người tới cứu cái mạng nhỏ của nàng…”

“Ngươi nói là… Tất cả đều do ngươi an bài?” Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên cảm giác trời rung đất chuyển, mấy ngày vừa qua tiêu dao tự tại, toàn bộ đều do hắn ở dau lưng giở trò quỷ.

Đối mặt với chất vấn của nàng, Tây Môn Liệt Phong chẳng qua là nhẹ nhàng cười một tiếng:” Bởi vì trẫm không muốn nàng gặp phải bất kỳ một việc ngoài ý muốn nào a…”

“Hừ! Nói đi nói lại, Mộ Cẩm Cẩm ta bất quá chính là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, tự cho là rất cao ngạo rời đi hoàng cung có thể độc lập sinh tồn, nhưng kết quả lại như vậy, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi…” Thật là nghìn ngìn vạn vạn không cam lòng, nàng cảm giác mình giống như Tôn Ngộ Không trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai, thật buồn bực.

—-

ta đã lục lọi mần mò tìm ra được cái hình bìa truyện này, nhìn thấy xong thất vọng tràn trề =_=

*chấm chấm nước mắt* sao ta thấy chẳng ưng ý gì cả a =__=

About Heo "Thừa Lực"

"Nam nhân phải chú ý ' Tam tòng tứ đức'...."

Posted on 22/08/2011, in Lão bà điêu ngoa của trẫm. Bookmark the permalink. 28 bình luận.

  1. quăng bom nổ bùm rách tem!

  2. dã man con ngan, thất vọn tràn trề với cái bìa đó >”<. Thế mà tưởng hôm nay được hốt hàng…………. ai ngờ :((. Nàng ơi cố gắng mai tung hàng tiếp 3 chương còn lại với cái PN đi, thèm quá rôi . Thanks nàng nhiều!

  3. linh tinh lung tung

    ôi ôi cái bìa *đau tim quá* hức hỏng hình tượng hết trơn r
    thanks ss ^^

  4. cẩm cẩm cũng buồn cười a, anh liệt đuổi tình địch hộ mà còn khiếp sợ =.=

    p/s: anh liệt sao xấu thế *Cười tủm tỉm*

  5. trời ơi đọc truyện thì thấy anh TMLP đẹp bao nhiêu nhìn hình thì thất vọng bấy nhiêu

  6. Pandanus255

    Thanks nàng

  7. Chú nào vẽ bìa sách mà ếu biết giữ hình tượng nv gì cả*chậc chậc*

  8. Bìa truyện làm cụt hứng a. Mà nàng Cẩm giỏi thật, xỏ mũi quân vương dắt đi lăng quăng :)), nhưng mà già néo ko khéo đứt dây nàng ạ. Đến lúc ấy là tiếc ko kịp.

  9. lungconuong

    sướng quá mà còn than a

  10. Ro la bi cut hung, hichic, nang de ta mung tham hom nay hoan, ai ngoooooo
    Mong la hom nay se hoan nha
    Tks nang

  11. thanks nhiu, huhu dung la hinh bia xau qua la ta that vong vo cung, bat den nang do tha rang dung tim thay de ta con tuong tuong huhu

  12. Chà, ai cũng chê bìa xấu hết ta, coi chừng làm người ta buồn bây h, có truyện hay đọc là good rồi ^^

  13. thanks nàng

  14. nhìn cái bìa hẻo wá>”< chả = 1/1000 "suất ca" mà tr miêu tả =))

  15. thangsauxanh

    thank you!

  16. bìa nhìn xí thật,nàng có định làm ebook hem???

  17. cái bìa đó, công nhận bạn Phong nhìn ngu thiệt =..=||||

  18. nu chinh kieu wa.

Gửi phản hồi cho thuhuong Hủy trả lời