Anh không thương tôi-chap 7.3

Anh không thương tôi – chap 7.3

editor: Ying

Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, đến tột cùng kết quả sẽ là như thế nào?

Mắt thấy hai tấm giao màu đỏ từ từ bất động tại chỗ, Hà Chí Uy phải mất một thời gian thật lâu để nhìn rõ tấm song giao nằm trên mặt đất, hắn thật không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, liên tiếp ba lượt đều là thánh giao, tiểu tử này cư nhiên được cả thân linh hỗ trợ?

“Tổ mẫu đáp ứng!” Toàn hiện trường vang lên tiếng hoan hô, xem mồ hôi trộn lẫn máu loãng trên mặt Từ Bồi Nghị, mặc cho ai nhìn qua đều không khỏi cảm động, từ khinh thường chuyển thành kính nể, chính cái gọi là biết sai có thể sửa, có tấm lòng thiện lương, khó trách đến tổ mẫu cũng như vậy mà giúp hắn.

Cha con Hà gia ba người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng có điểm không cam lòng, nhưng là tổ mẫu cũng đều đã gật đầu, bọn họ phải nghe theo thánh ý.

Hà Chí Uy thở dài, mang theo một chút bất đắc dĩ nói:” Nếu tổ mẫu đã cho phép, cậu có thể theo chúng tôi về nhà, nhưng là Tĩnh Đình có muốn gặp cậu hay không, không phải là chuyện chúng tôi có thể quyết định.”

“Cảm ơn mọi người! Cảm ơn, cảm ơn!” Từ Bồi Nghị không biết biểu đạt cảm kích lúc này như thế nào, chỉ có thể tiếp tục dập đầu.

“Đừng dập đầu nữa, cậu muốn chết cũng không thể chết tại đây được.” Hà Tiến Thiêm cuối cùng lên tiếng, lại chuyển hướng sang hai con nói:” Các con trước đưa nó đi phòng khám, để máu chảy nhiều như vậy, không băng bó lại là không được.”

“Này cho cậu, đi theo tôi.” Hà Chí Cường đưa ra một cái khăn mặt sạch sẽ, đời này hắn chưa bao giờ xem qua loại sự tình này, trong thôn thỉnh thoảng cũng có kẻ ăn trộm, có kẻ gặp phong ba ở ngoài, nhưng có ai sẽ thành tâm thành ý như vậy mà đến đây giải thích?

Nói đến buồn cười, nước mắt hắn thiếu chút nữa là bị buộc đi ra.

“Cảm ơn….” Từ Bồi Nghị chậm rãi đứng lên, hai đầu gối cùng hai tay đều đang run, hắn tiếp nhận cái khăn mặt đặt lên trên trán, kỳ quái là hắn cũng không cảm thấy đau, có thể là do tổ mẫu tiếp sức lực cho hắn đi, người ta nói có tâm cảm động thần linh, hắn rốt cục đã có cơ hội thể nghiệm đến.

Đám người dần dần tản đi, một màn kinh thiên động địa này, đủ để cho bọn họ có đề tài nói chuyện một trận say sưa đến chết đi sống lại, ngay cả tổ mẫu còn thấy cảm động, không biết nữ nhân vật chính có hay không cũng thấy cảm động?

Thời gian buổi chiều, gió từ từ lạnh, Từ Bồi Nghị đi vào cửa lớn Hà gia, trên trán hắn có một khối băng gạc, áo sơ mi mấy chỗ có vết máu, quần dài cũng bê bết bụi bẩn, thoạt nhìn nhếch nhác, nhưng hai mắt hắn lại sáng ngời, trên mặt cũng giống như phát sáng.

Người Hà gia cũng không biết tiếp đón hắn như thế nào, mọi người lẳng lặng ngồi trên ghế trong phòng khách, tới thời gian ăn bữa tối, nhưng bọn họ đều không có động đậy, tựa như cùng Tĩnh Đình giống nhau, nguyên lai tâm tình thực rất ảnh hưởng đến khẩu vị.

Trong không khí trầm trọng, Hà Tĩnh Đình xuất hiện, mặc quần áo đơn giản ở nhà, xem ra có điểm rộng thùng thình, cũng bởi vì quần áo quá lớn mà nàng lại rất gầy.

Từ Bồi Nghị cả người chấn động, mới hơn ba tháng không thấy, nàng ít nhất gầy năm, sáu kg, hiện tại chỉ sợ bốn mươi kg cũng không đến.

Hắn từng nghĩ qua, thời điểm gặp lại nàng, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ như được về nhà, nhưng trong nháy mắt này hắn lại nghĩ muốn khóc.

Là hắn làm cho nàng trở nên tiều tụy như vậy, là hắn cướp đi nụ cười của nàng, hắn nên dập đầu quỳ xuống, hắn nên làm cho chính mình máu chảy không ngừng, dù có như vậy cũng không bù lại được lỗi lầm mà hắn đã phạm phải.

Nhìn đến vị hôn phu tiền nhiệm, Hà Tĩnh Đình biểu tình bình thản nói:” Nghe nói anh muốn gặp tôi.”

Buổi chiều hôm nay, nàng từ cửa sổ trong phòng nhìn thấy được tất cả, khi hắn dừng xe trước cửa nàng liền phát hiện được, tuy rằng không đi theo đến miếu tổ mẫu, nhưng là nhìn thấy người nhà cho hắn vào cửa, lại nhìn thấy thương thế trên trán hắn, cũng có thể hiểu đại khái được quá trình.

“Đúng vậy.” Hắn không chuyển mắt nhìn nàng, dung mạo kia hắn chưa từng cẩn thận nhìn kỹ, mà nay lại gắt gao thu tâm hắn, nàng có một đôi mắt to trong suốt, giờ phút này lại bịt kín một tầng mọng mắt cùng quầng thâm, lãnh đạm, bất đồng trước kia nhưng hắn lại cảm thấy bị mê hoặc.

“Tiến vào phòng tôi nói đi.” Hà Tĩnh Đình không muốn làm cho người nhà phải chia sẻ cùng nàng, phần đau khổ này để chính nàng chịu hết đi.

“Được…” Hắn nhìn bóng dáng của nàng, cước bộ nhẹ nhàng phảng phất như một u hồn, hắn thực sợ nàng bị gió thổi sẽ tan bay đi, nghĩ dùng sức ôm lấy nàng, hôn nàng thật nhiều, đối với nàng cũng không bằng mấy lần tình yêu nàng dành cho hắn, chỉ mong có thể làm cho nàng ấm áp hơn, tiếp thêm sức lực cho nàng.

Trong phóng khách, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, làm cho đương sự chính mình đi xử lý, nói đến loại việc tình cảm này, tổ mẫu có năng lực đến mấy cũng không thể can thiệp được.

Vào phòng, Từ Bồi Nghị nhìn quanh bốn phía, đối với phòng trọ trước kia của nàng hoàn toàn bất đồng, nhưng cách bài trí lại rất phù hợp với nàng, nàng thích hết thảy đều đơn giản thanh lịch, giống như cá tính của nàng, ôn nhu thản nhiên.

Trước kia hắn nhìn mà không hiểu, mà này mới phát hiện, loại cảm giác này thật là tốt.

“Anh đến tìm tôi có chuyện sao?” Hà Tĩnh Đình đi đến bên cửa sổ, ngóng nhìn mặt trời bên ngoài, ánh chiều tà vẫn xinh đẹp như trước, nhưng đêm đen rồi cũng đến, hiện tại nàng rất mong tới đêm tối, lẳng lặng, âm thầm, rơi lệ cũng vô thanh vô tức.

“Anh…. Anh nghĩ đối mặt với em giải thích.” Tuy rằng nàng có khả năng không cần, nhưng hắn phi thường cần, nếu không làm như vậy, hắn vĩnh viễn sẽ đều hận chính mình.

Nàng nhìn phương xa, cũng không nhìn hắn cái nào.” Anh không cần để ý, tôi nói tôi sẽ chúc phúc cho anh, anh không cần phải tự mình đến đây giải thích.”

“Thực xin lỗi, anh khiến em cùng người nhà của em phải chịu thương tổn lớn như vậy, anh… Anh hy vọng bồi thường…. Hy vọng có thể vì mọi người làm điều gì đó.”

“Nhà chúng tôi không tính là người có tiền, nhưng là cũng không đến nỗi quá khó khăn, chúng tôi không cần cái gì bồi thường.” Hắn ra tay luôn luôn hào phóng, từ áo cưới, khách sạn, trang trí, dàn nhạc đều là hắn bỏ tiền, nàng cần gì chỉ cần thông báo cho thư kí của hắn là được, nàng tổn thất chẳng qua chỉ là một cái tâm, có cho là gì?

“Nhưng là… Nhưng là….” Một người nam nhân liều mình nghĩ muốn đền bù lại, một nữ nhân lại cái gì cũng không cần, như vậy thì phải làm gì mới được?

“Anh là bởi vì cảm thấy mình gây lên tội nên mới đến đi?” Nàng quay đầu, dùng cặp mắt mất đi linh hồn nhìn hắn, nhìn xem hắn chột dạ phát run.” Nếu nhất định phải bồi thường, anh có thể dùng danh nghĩa của cha mẹ tôi, quyên góp một ít tiền làm việc thiện, như vậy là được rồi.”

“Anh sẽ làm! Anh sẽ lập tức làm được.” Việc này rất dễ dàng, hắn sẽ làm hết sức mình, nhưng việc hắn muốn không phải chỉ có như thế….

“Không vội, từ từ sẽ được.” Trên mặt nàng vẫn là không chút biểu tình, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.” Anh cảm thấy như vậy là an tâm sao? Như vậy anh có thể trở về rồi.”

“Anh…. Anh không nghĩ sẽ đi, anh có thể nói với em thêm mấy câu không?” Hắn cũng hiểu được, nàng không có khả năng bởi vì mấy lời của hắn mà tâm liền mềm hóa đi, khuyết điểm trong lòng khó có thể bằng phẳng.

“Mời nói.” Nàng là người có lễ phép, sau khi chia tay cũng có thể đối xử hòa hợp với nhau, nhưng nếu tiến thêm một bước, nàng làm không được, cũng dậy không nổi.

“Anh cùng Nhan tiểu thư đã chia tay, nàng cũng không có mang thai, nàng lừa anh.”

“Phải không?” Nàng mắt không chớp cái nào, này đối với nàng còn có ý nghĩa sao?

Ngay tại thời điểm hắn đưa ra lựa chọn ngày đó, cuộc sống của nàng đã chìm vào đêm tối, bình minh đến giờ còn chưa lên.

“Trong khoảng thời gian này, anh thường mơ thấy em, cũng thường nhớ tới thời điểm chúng ta ở trên tầng thượng của công ty, em làm cơm hộp….. Còn có nụ cười của em.”

“Anh có thể là do thói quen, bỗng nhiên mất đi cảm thấy tĩnh mịch mà thôi.” Bởi vì đến khi mất đi mới hiểu thế nào là tiếc nuối?

Nàng không nghĩ trở thành đối tượng để hắn thể nghiệm hoặc lĩnh ngộ, mời hắn đi tìm người khác đi, nàng đã mất tài cán cùng sức lực, ngay cả chính mình còn không thể chống đỡ được.

“Có hay không khả năng…. Làm cho chúng ta trở lại như lúc ban đầu?” Hắn không yên hỏi, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của nàng, sợ dũng khí của chính mình sẽ biến mất hết.

“Không có khả năng.” Nàng không hề lo lắng trả lời.

“Một chút khả năng đều không có?”

“Không có.” Giống như chim trên trời cùng cá trong nước, bọn họ vốn là người không cùng một thể giới, không nên và cũng không thể cùng nhau xuất hiện.

About Heo "Thừa Lực"

"Nam nhân phải chú ý ' Tam tòng tứ đức'...."

Posted on 03/06/2011, in Hắn không thương ta. Bookmark the permalink. 16 bình luận.

  1. nhoc_dynamyte

    thanks nàng. hehe anh bắt đầu khổ rùi đây

  2. thanks nàng nha
    đọc mà cũng tháy đau cho HTĐ
    còn TBN thì miễn

  3. Thanks ss, lại mong chờ chap mới ^^^

  4. tk ss! thương 2 ng này!

  5. heee phai de cho chi lam tam anh bi nguoi chut nuahiii

  6. Tiểu Lục

    thank Ying nhiều.

  7. thanks ss nhieu

  8. hazz lan nao doc chap moi ta cung thay nhoi nhoi trong tim ko biet co phai tai ta da cam ko nua
    thank nang rat nhieu

  9. thanks nàng

  10. đọc lại mà còn thấy đau lòng 😥
    Thanks nàng

  11. BAn oi, minh cam thay cach goi voi nhau co ti kg hop.vi la truyen hien dai ma ban dung tu “nang” thi kg hop lam.Dong thoi tu ” nang” di voi ” han” thi hoi ky.Day chi la y nghi cua minh thoi, dung cho la minh xet net nha

Gửi phản hồi cho gau bu Hủy trả lời